KỲ 2
- Sao anh cứ tặng em hoa anh thảo suốt vậy?
- Vì em thích. – Hải Phong trả lời, không nhìn vào cô.
- Cảm ơn anh. Anh có thấy nó rất đẹp không?
- Ừ. Và giống em nữa.
- Giống em? Giống em ở điểm nào?
- Đẹp, nhưng lúc nào cũng cúi đầu, em thấy không? Đài hoa của nó cứ mọc chúc xuống đấy thôi. Cái này có thể gọi là nhút nhát không nhỉ?
Hải Phong cười ha ha, quay sang trêu Đan. Cô đỏ mặt cúi xuống, nhưng lại dấu một nụ cười. Đan không cắt nghĩa được tình cảm cô dành cho Phong, chỉ biết rằng có gì đó, rất lạ, rất đẹp, đang chờ đợi...
***
Cuối năm, Phong lên lịch tổ chức một buổi dã ngoại cho các em bé ở trại trẻ mồ côi. Sau buổi tình nguyện, anh mời cả nhóm ăn tối ở một quán cơm nhỏ và bất ngờ tuyên bố sẽ về Việt Nam trong tuần sau, chưa biết bao giờ sẽ quay lại. Mọi nguời sửng sốt, tròn mắt nhìn nhau, còn Đan thì quá ngạc nhiên. Hằng tối cả hai vẫn nhắn tin, vẫn chat, vẫn gọi điện thoại, vẫn thuờng xuyên dạo phố cùng nhau nhưng chưa bao giờ Đan nghe anh nhắc đến chuyện về Việt Nam. Còn đang giang dở với dự án nghiên cứu nguồn nuớc các hồ nhân tạo, anh về Việt Nam làm gì? Có chút gì đó hẫng hụt.
Hải Phong đưa Đan về nhà như thuờng lệ. Một không khí căng thẳng bao trùm lấy họ. Đan buớc đi mà không nói gì. Cô giận anh. Những việc thế này mà anh không nói cho cô. Bình thường, có chuyện gì, dù là nhỏ nhặt, Phong cũng tâm sự với Đan truớc tiên và ngược lại. Đó là giao ước riêng của họ. Trận ốm của Phong từ tuần truớc vẫn chưa khỏi nên Đan không nặng lời với anh. Đan và Hải Phong, không đơn giản chỉ là khóa trên, khóa duới, bạn đồng môn, đồng hương. Giữa họ, còn có một điều gì đó, khó nói ra, nhưng hình như cả hai đều nhận thấy. Phong im lặng đi cạnh Đan. Đêm và gió lạnh, thỉnh thoảng lại làm Phong ho lên từng cơn. Đan dừng lại, tháo chiếc khăn quàng cổ của cô, quàng cho Phong:
- Sao anh không mang khăn. Đang ốm mà.
Hải Phong nhìn Đan, nhìn cách cô quàng khăn cho anh:
- Cảm ơn em. Anh...
Đan ngắt lời Phong:
- Anh về Việt Nam nhanh thôi đúng không? Dự án của anh chưa xong mà.
Phong xoa đầu Đan, cười xòa, gật đầu. Nhẹ nhõm. Lúc này Đan mới lấy lại vẻ yêu đời như ngày nào, lại nói huyên thuyên hết chuyện này sang chuyện khác. Phong chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười......
- Nhưng em chưa tha lỗi cho anh đâu đấy. Dám giấu em chuyện về nước.
- Ừ. Anh xin lỗi. Mà hôm nay Peter hỏi anh về em đấy.
- Cậu ấy rất vui tính.
- Lại đánh trống lảng rồi. Cậu ấy hỏi về gia đình em, về Việt Nam. Cậu ấy hỏi có phải con gái Việt Nam ai cũng xinh giống em không?
- Vậy anh trả lời sao?
- Anh bảo cũng không hẳn thế. Nhưng con gái Việt Nam có sự dịu dàng và đằm thắm đặc trưng.
- Vậy anh thích một cô gái Việt Nam đằm thắm, hay một cô nàng Tây da trắng, mũi cao, tóc vàng, dáng chuẩn?
Đan vừa hỏi đùa Phong vừa cúi xuống đất nghịch ngợm đếm những ô gạch, chờ câu trả lời của Phong nhưng mãi mà anh không trả lời. Cô quay lại, không thấy anh đâu nữa. Hoảng hốt, Đan cất tiếng gọi:
- Này đồ ngốc, anh đâu rồi? Sao nghe em hỏi đến anh thích cô nào là lại bỏ chạy thế hả? Đúng là có tật giật mình rồi. Anh có nhanh ra đây không?
Bỗng có ai đó nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau:
- Anh thích em... Không, em đừng quay lại. Hãy cho anh ôm em thế này. Chỉ một phút thôi. Anh sắp rời khỏi đây rồi, sẽ rất nhớ em...
Đan hạnh phúc vô cùng. Cô muốn đáp lại lời tỏ tình của Phong hơn bao giờ hết. Nhưng lúc này cảm xúc vui sướng duờng như đang xâm chiếm trọn tâm hồn cô. Hai con người nhỏ bé giữa đại lộ mênh mông, hai trái tim dường như đang cùng chung nhịp đập. Họ cứ đứng như vậy, bên cạnh nhau. Hạnh phúc. Bình yên. Đan chợt muốn hỏi Hải Phong: “Vì sao anh lại thích em?”, nhưng có gì đó đã ngăn cô lại.
Bởi lẽ, yêu một người nào đó, liệu có nhất thiết cần một lý do?
Phong không cho Đan ra sân bay tiễn anh. Anh bảo sợ nhìn thấy Đan sẽ không muốn về nữa. Cả hai chào nhau qua điện thoại. Không thể nói hết yêu thương. Hải Phong không hứa là bao giờ sẽ quay lại, nhưng Đan biết, anh sẽ trở về sớm thôi. Cô tin là như vậy.
***
Hoàng Đan thấy Phong đứng bên kia ngã tư. Vui mừng không tả xiết, cô vẫy tay gọi tên anh. Anh thấy cô rồi. Anh đang cười lại với cô. Phong vẫn vậy. Vẫn khuôn mặt thân quen ấy, vẫn nụ cười ấm áp ấy. Anh đang băng qua ngã tư và đi về phía cô. Phong ấy mà, gần cô lắm. Gần lắm rồi. Anh đang từ từ tiến tới gần Đan...
Và bước qua...
Đan lặng người, sững sờ.
Quay lại theo hướng Hải Phong đang đi, cô thấy anh đang nắm tay một cô gái khác và bước đi. Họ cười với nhau. Cô gái kia nói nhỏ gì đó với anh rồi chạy đi, không quên ngoái lại:
- Anh sang bên kia đường trước chờ em nhé, em quay lại ngay.
Phong mỉm cười, gật đầu, vội bước đi.
- Phong! – Đan hét lên.
Hải Phong quay lại, nhìn Đan, nhưng là với ánh mắt vô hồn không cảm xúc, chỉ giây lát rồi quay đi. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Không! Hải Phong! Anh đừng đi!
Bỗng một chiếc ô tô vụt lao về phía Hải Phong. Đan chỉ kịp thấy thân hình anh bị hất bổng lên rồi rơi xuống đất một cách khô khốc. Máu chảy dài, lênh láng.
- Khônggg...
Đan chợt bừng tỉnh giấc. Nước mắt ướt sũng trên má tự bao giờ. Mồ hôi đã lấm tấm trên khuôn mặt cô. Hóa ra chỉ là một giấc mơ thôi. Một cơn ác mộng! Cô ngồi dậy, với tay lấy chiếc đồng hồ. Mới 3 giờ sáng. Không sao ngủ tiếp được nữa, Đan ra khỏi giường, ngồi vào bàn học mở cuốn nhật kí.
“Ngày... tháng... năm...
Em lại gặp ác mộng, Phong ạ! Thật khủng khiếp. Gần đây em toàn mơ thấy anh. Mà sao chẳng thấy có điều gì tốt lành cả. Em đã khóc cả trong mơ cơ đấy. Em thấy anh đi cùng một cô gái, không phải em.
Hình như, anh quên em rồi ấy.
Anh không còn nhận ra em nữa.
Nhưng may quá, đó chỉ là giấc mơ thôi. Em đã rất vui khi nhận ra điều đó.
Em nhớ anh lắm, biết không?...”
Gấp cuốn nhật kí, Đan mở cửa bước ra ban công. Gió rít từng hồi, lùa vào căn phòng. Ánh mắt xa xăm nhìn vào màn đêm sâu thẳm, Đan thầm nói, lòng đầy âu lo: “Hải Phong à, không có chuyện gì xảy ra với anh đấy chứ?”
Nhận xét
Đăng nhận xét